Chuyện đêm khuya giữa đồng

22h, cánh đồng tối mịt, không còn bóng ai. Bỗng thấy xa xa có người đeo đèn pin trên đầu lõm bõm lội bùn đi đánh lươn. Thi thoảng lại cúi xuống nhặt lươn bỏ vào rọ đeo trước bụng. Bóng anh ta mỗi lúc một gần hơn.

- Đánh lươn hả bác? - tôi hỏi.

Người đàn ông ngước lên, ánh đèn pin chiếu vào mặt khiến tôi không nhận ra ai.

- Long à? - Vâng. - Vâng dạ đéo gì. Tao Quân đây. Vào nhà làm chén nước.

Hóa ra là thằng bạn hàng xóm cũ, chơi với nhau từ hồi 1, 2 tuổi.

- Hôm nay đánh được nhiều lươn không? - Đủ nấu bát cháo. Dạo này mày làm gì?- Làm báo. - Thế hay mày viết về tao đi. Tao khổ thế này có đủ viết không? Ha ha. Vào nhà làm chén nước.

Vừa ri't thuốc lào vừa tào lao một lúc, nó bảo vợ bắt mấy con lươn mang về cho thím (mẹ tôi) mai nấu cháo cho thằng Long còn đi Hà Nội.

Tôi chối, bảo sáng tao chén cơm rang đi cho chắc bụng, lần sau về đánh chén sau. Giằng co một lúc rồi nó cũng chịu.

- Thế thì về. Còn nhớ đường làng không?

Đêm cuối tháng không trăng, đường quê mịt mùng. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu tháo cái đèn pin trên đầu ra thì nó khác gì bố nó 20 năm trước?

Comments

Popular posts from this blog

Trao đổi với Hoàng Thị Nhật Lệ và Đông La về Tuyên bố 258

Từ sông Tamsui nghĩ về sông Tô Lịch

Việt Tân